Tôi vội dùng đèn pin chiếu khắp mọi nơi, chỉ thấy sương mù bên trong này kịch liệt quay cuồng, bên ngoài mơ hồ truyền đến một tiếng chấn vang thật lớn, Thiên Hồ phu nhân bỗng nhiên khoanh chân ngồi thẳng, hấp tấp nói.
- Hàn công tử, tôi đây sẽ lấy Thiên Hồ bí pháp phá vỡ Luyện Thần Đỉnh, nhưng yêu cầu cậu ra tay trợ giúp.
Tôi vội hỏi phải làm như thế nào, bà ta nói cho tôi, chỉ cần tôi đánh ra Phá Tự Huyết Chú, bà ta sẽ có biện pháp phá vỡ Luyện Thần Đỉnh.
Tôi kêu một tiếng tốt, lập tức phất tay, điểm điểm hồng mang thoáng hiện, Phá Tự Huyết Chú đảo mắt mà thành, Thiên Hồ phu nhân ở bên đôi tay múa may, niệm tụng một đoạn pháp chú trầm thấp, chỉ thấy quanh thân da thịt huyết mạch của bà ấy như cuộn sóng phập phồng, một lát sau dường như có huyết quang nhàn nhạt muốn phá thể mà ra, tôi thấy kinh hãi, cần ngăn cản đã không kịp, bà ấy há mồm phun một cái, máu huyết trong miệng phun ra như một mũi tên, đôi tay hợp nhất, chụp lấy máu tươi phun ra kia thành một viên cầu máu, chậm rãi dung nhập vào bên trong Phá Tự Huyết Chú của tôi.
Thì ra phương pháp mà bà ta nói chính là như thế, tôi kinh ngạc không thôi, chỉ thấy sắc mặt bà ấy thoáng chốc tái nhợt như tuyết, thân mình lung lay sắp đổ, cắn răng nói.
- Đợi đến khi huyết chú dung hợp, cậu cứ đánh nó lên phía trên là được.
Tôi gật đầu thật mạnh, lại hỏi câu.
- Kia, vậy ngài…
Bà ấy lắc đầu nói.
- Tôi không có việc gì, nhiều lắm là thiệt hại một ít đạo hạnh mà thôi, chỉ cần có thể đi ra ngoài, hết thảy đều có hi vọng.
Tôi lại không nói lời nào, cắn chặt răng, mắt thấy Thiên Hồ huyết đang chậm rãi dung nhập vào bên trong Phá Tự Huyết Chú của tôi, giống như Phá Tự Huyết Chú được mạ lên một tầng lưu ly màu đỏ tươi, hồng quang bùng lên, keng keng rung động, phảng phất như ở trong đó bùng nổ vô số năng lượng, như muốn bộc phát ra ngay lập tức.
Tôi vận lực nơi tay, bỗng nhiên đẩy một cái lên trên, hét lớn một tiếng, Phá Tự Huyết Chú ầm ầm đánh ra, tại trong thế giới hắc ám giống như một đóa huyết hoa nở rộ, giờ khắc này, tôi thấy giống như sắc mặt Thiên Hồ phu nhân bỗng nhiên hiện ra một tia đỏ ửng, thật giống như đào hoa nở rộ ngày xuân hiện ra một mặt đỏ bừng, diễm lệ vũ mị nói không hết.
Trong lòng tôi trầm xuống, thầm hô không tốt, cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy Phá Tự Huyết Chú hướng về phía trước đánh ra, Thiên Hồ phu nhân bỗng nhiên cũng lăng không bay lên, thân mình chống lại huyết chú, quát mắng một tiếng.
- Phá!
Tôi la lên một tiếng, liền thấy Phá Tự Huyết Chú ầm ầm nổ vang, trong tai chỉ nghe một tiếng rung mạnh, tức khắc vô tận hồng quang tràn ra bốn phía, nhấc lên một luồng khí lãng như sông cuộn biển gầm, sương mù quay cuồng chung quanh bị luồng khí lãng khổng lồ này đánh tan, tôi cũng không thể nào đứng thẳng nổi nữa, bị đẩy té ngã, ngẩng đầu xem, chỉ thấy đầy trời huyết vụ bay lả tả, đã không thấy hình bóng Thiên Hồ phu nhân đâu.
Trong lòng tôi hoảng hốt, cấp tốc nhảy lên muốn kêu to, đột nhiên thấy một luồng ánh sáng mặt trời từ đỉnh đầu tràn vào trong, đồng thời như có một luồng lực lượng không thể tả bắt được tôi, tôi không tự chủ mà bay lên, chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó cảnh vật biến ảo, tiếp đó là hai chân rơi xuống đất, mở mắt ra nhìn thử, tôi đã ra khỏi Luyện Thần Đỉnh, đang đứng ở phía trên một khối cự thạch, mà bên cạnh có một người đang ngồi, đúng là Thiên Hồ phu nhân.
Vậy mà có thể ra tới, tôi không thể nào tin vào mắt mình, chăm chú nhìn thật kỹ, chỉ thấy Luyện Thần Đỉnh ngã vào một bên, Liễu Vô Ngôn đang đứng ở phía trước ngửa đầu nhìn trời, bạch y thiếu nữ đứng thẳng ở bên cạnh ông ta, mà A Nam đã không thấy, trên mặt đất, Nam Cung Phi Yến khoanh chân mà ngồi, hình như cổ độc đã được giải, nhưng trên người vẫn bị dây đằng trói buộc, không thể nào nhúc nhích.
Lại nhìn về phía trên cao, không biết khi nào mà giữa không trung xám xịt xuất hiện một tầng hào quang, bên trong có thất thải quang mang sáng lạn lưu chuyển, giống như là cầu vồng giữa trời, lại có từng trận lôi quang, thỉnh thoảng mang theo xu thế lôi đình vạn quân đánh xuống, núi đá khắp nơi đều bị nó đánh thành bột phấn, loạn thạch bay tán loạn, liên lụy vô số cây cối hoa cỏ cũng sôi nổi hóa thành bột mịn.
Thanh thế như vậy thật là kinh người, đầu tiên tôi liền nhớ tới Thiên Lôi Đại Trận mà lúc trước vây nhốt chúng tôi ở trong sơn động kia, thầm nghĩ trong lòng không tốt, chẳng lẽ Liễu Vô Ngôn đã dùng Thiên Lôi Đại Trận phong tỏa toàn bộ sơn cốc, muốn đại động can qua sao?
Thiên Hồ phu nhân ở bên, trên mặt lại hiện ra nét tươi cười, trong lòng tôi kỳ quái, chỉ nghe bà ấy chậm rãi nói.
- Liễu Vô Ngôn, ông chưa từng nghĩ tới đúng không, ông bày ra Thiên Lôi Trận, lại trợ tôi dẫn phát thủ sơn đại trận, hiện giờ đại trận đã thành, ông nói như thế nào đây?
Hình như Liễu Vô Ngôn đã biết chúng tôi ra tới, ông ta chậm rãi xoay người, trên mặt xẹt qua một tia khác thường, nhìn tôi một cái nói.
- Các người đúng là có bản lĩnh, vậy mà có thể phá Luyện Thần Đỉnh, nếu thủ sơn đại trận đã phát động, xem ra tôi cũng chỉ có thể nắm chặt thời gian.
Ông ta vừa nói dứt câu, bỗng nhiên duỗi tay trảo một cái, Nam Cung Phi Yến nhất thời bị ông ta chộp trong tay, bóp cổ, lạnh lùng nói.
- Yến phu nhân, mạng con gái bà, chẳng lẽ còn không đổi được Nước Mắt Thiên Hồ của bà hay sao?
Thiên Hồ phu nhân chậm rãi đứng dậy, buồn bã cười nói.
- Liễu Vô Ngôn, hiện giờ cho dù ông có được Nước Mắt Thiên Hồ của tôi, cũng đã vô dụng.
Liễu Vô Ngôn hơi nhướng mày.
- Như thế nào?
Thiên Hồ phu nhân không nói, quanh thân bỗng nhiên lóe ra quang mang thánh khiết, cả người tức khắc hóa thành một con đại hồ ly lông trắng thân cao mấy thước, ngẩng đầu thét dài, thanh âm du dương, giống như nhảy từ viễn cổ về tới nơi này, cả người tôi khẽ run, lui ra phía sau mấy bước, một luồng ý niệm muốn quỳ bái đột nhiên sinh ra.
Tất cả mọi người đều choáng váng, Nam Cung Phi Yến cắn chặt môi, ánh mắt thê lương, nhìn bạch hồ kia, thật lâu không nói.
Bỗng nhiên, phía sau lưng bạch hồ hiện lên một cái đuôi, ngay sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba……
Tôi giật mình há to miệng, Cửu Vĩ Thiên Hồ lại muốn hiện ra nguyên thân, chẳng lẽ là muốn tử chiến một trận cùng Liễu Vô Ngôn sao?
…… Năm cái, sáu cái, bảy cái, tám cái……
Tôi yên lặng nhìn một màn này, lúc bạch hồ triển khai tới cái đuôi thứ tám, bỗng nhiên ngừng lại, tôi bối rối, Cửu Vĩ Thiên Hồ, cái đuôi thứ chín đâu mất rồi?
Cửu Vĩ Thiên Hồ Yến phu nhân, lại chỉ triển khai tám cái đuôi, đón gió nhẹ, lay động trong sơn cốc, bà ấy cúi đầu, an tường nhìn chúng tôi, trên người lập loè bạch quang như thần thánh, toàn bộ trong thiên địa tràn ngập một luồng lực lượng kỳ dị.
Rốt cuộc trên mặt Liễu Vô Ngôn cũng biến sắc, thở dài.
- Không thể tưởng tượng được bà vì bảo vệ nước mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ, không tiếc huỷ hoại đạo hạnh, tự đoạn một đuôi, tại hạ không còn lời nào để nói.
Nam Cung Phi Yến cũng không nói gì, chị cắn chặt môi, dường như đang cố gắng chịu đựng thống khổ thật lớn, thế cho nên môi bị cắn chảy máu, chị lại không hề hay biết, Yến phu nhân hiện ra Thiên Hồ chân thân cúi đầu nhìn Liễu Vô Ngôn, bỗng nhiên mở miệng nói.
- Từ lúc các ngươi mơ ước Luân Hồi Kính là lúc bắt đầu, tôi cũng đã nghĩ tới sẽ có hôm nay, nhưng tôi muốn nói cho các người biết rằng, truyền thuyết chung quy là truyền thuyết, ngay cả Thiên Hồ tộc của tôi, đều không cho rằng đó là thật sự, vì cái gì các người lại cố tình tin tưởng nó cơ chứ?
Liễu Vô Ngôn không có trả lời, chỉ nhàn nhạt nói.
- Chuyện đó không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi, nhưng nếu Cửu Vĩ Thiên Hồ đã chặt đứt một đuôi, tôi đây tốt xấu cũng có thể trở về báo lại, cáo từ.
Ông ta nói đi là đi, hơi chắp tay với Thiên Hồ phu nhân, lại liếc nhìn tôi một cái thật sâu, thân hình tức khắc hóa thành một luồng thanh quang, lập tức bắn lên trên không trung, lưu quang bảy màu trên không trung chỉ lay động một tí, thế nhưng không thể ngăn được ông ta, trong giây lát cũng đã không còn tung tích.
Trên mặt đất, chỉ còn lại mấy người chúng tôi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, bạch y thiếu nữ lại nhẹ nhàng thở ra, thè lưỡi nói.
- Cái tên ôn thần này cuối cùng cũng đi rồi, phu nhân, người, người không sao chứ?
Bạch quang trên người Thiên Hồ phu nhân biến ảo, bỗng nhiên khôi phục nhân thân, vẫn cứ khoanh chân ngồi cố định, ngơ ngẩn nhìn lên không trung, chậm rãi nói.
- Tôi không có việc gì, lần này Hồ tộc nguy nan, muội tử ngươi tốn nhiều tâm.
Bạch y thiếu nữ lắc lắc đầu, biểu tình buồn bã, chạy tới giúp Nam Cung Phi Yến cởi bỏ trói buộc, Nam Cung Phi Yến vội vã chạy đến bên người Thiên Hồ phu nhân, rốt cuộc rơi lệ, kêu một tiếng mẹ, sau đó cổ họng nghẹn ngào, rốt cuộc nói không ra lời.
Tôi thầm thở ra một hơi dài, vốn tưởng rằng lần này cần trải qua một cuộc chiến sinh tử, không nghĩ tới, Thiên Hồ phu nhân tự đoạn một đuôi, lần kiếp nạn này đã tiêu tan vô hình, chỉ là, những người Hồ tộc đã tử nạn kia, đã không thể nào sống lại được.
Mấy hồ nữ kia cũng được cởi dây trói, sôi nổi quỳ gối trên mặt đất, anh anh khóc thút thít, Thiên Hồ phu nhân thở dài, phân phó các nàng lập tức trọng chỉnh Hồ cốc, triệu tập tộc nhân chạy tứ tán, còn có, đuổi đi những địch nhân đang còn ở trong núi.
Mấy hồ nữ kia lập tức đi ngay, bạch y thiếu nữ cũng xung phong nhận việc muốn đi hỗ trợ, cái này làm cho tôi rất là mê hoặc, cô gái này xuất quỷ nhập thần, một hồi giúp chúng tôi, một hồi lại đứng ở bên phía Liễu Vô Ngôn, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Thiên Hồ phu nhân nhìn ra tâm tư của tôi, chỉ vào bạch y thiếu nữ nói, vị này chính là Sơn thần thủ sơn ở Hồ cốc, lúc trước thủ sơn đại trận mở ra một nửa đã bị buộc tạm dừng, là do cô ấy âm thầm hỗ trợ, mới tiếp tục kéo dài linh lực trong cốc một lần nữa, lúc này mới mở ra đại trận, nếu không cho dù bà ấy tự đoạn một đuôi, Liễu Vô Ngôn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, chỉ vì Liễu Vô Ngôn rất rõ ràng, chờ thủ sơn đại trận hoàn toàn mở ra, ngay cả ông ta cũng chạy không thoát.
Tôi lúc này mới kinh ngạc, thì ra cô gái này thật đúng là Sơn Thần, tôi nặn ra một nụ cười xấu hổ với cô ta, cô ấy che miệng cười, rồi xoay người đi theo mấy hồ nữ kia.
Tôi nhìn bóng dáng cô ấy, vẫn có chút mơ hồ, Thiên Hồ phu nhân nhàn nhạt cười nói.
- Cậu không cần nghĩ nhiều, tuy rằng cô ấy là thần nữ trong cốc, nhưng Liễu Vô Ngôn là thanh mộc chi linh, địa vị cao cả, nàng cũng không thể không nghe theo Liễu Vô Ngôn nói, huống hồ cô ấy cùng Hồ cốc có quan hệ, tuy rằng là lão hàng xóm lão bằng hữu, lại cũng trước sau có phòng bị, lần này có thể âm thầm giúp chúng tôi, đã rất khó được.
Tôi lúc này mới hiểu được ngọn nguồn, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ ngày hôm qua cô ta phái quái vật dẫn tôi đi, cũng là vì giúp tôi? Nhưng nếu là nói như vậy, vì sao không trực tiếp đưa tôi dẫn tới Hồ cốc, giúp đỡ Hồ tộc chiến đấu, kết quả làm tôi ở trong núi bị lạc phương hướng, ở trên một thân cây hôn mê một đêm, cái này là lại vì cái gì?
Thiên Hồ phu nhân lại nói.
- Liễu Vô Ngôn người này có điểm cổ quái, lần này tới Hồ cốc chưa chắc là ý định của ông ta, tôi nhất thời cũng đoán không ra ý đồ ong ta đến đây là gì, cậu cũng không cần nghĩ nhiều, ngày sau rồi nói sau.
Tôi lại hỏi.
- Theo như những gì phu nhân nói vừa rồi, cái gì truyền thuyết, là như thế nào vậy? Bọn họ trăm phương ngàn kế, muốn gom đủ Luân Hồi Kính, Nước Mắt Thiên Hồ, còn có Xương Thiên Sư, lại là vì cái gì?
Vấn đề này đã quanh quẩn trong đầu tôi một hồi lâu, theo động tác của Phúc Duyên Trai càng ngày càng rõ ràng, hoang mang này càng thêm nan giải, Nam Cung Phi Yến cũng không để ý những cái đó, quan tâm hỏi.
- Mẹ, ngài thật sự, thật sự…
Thiên Hồ phu nhân vỗ về tóc chị, gật đầu nói.
- Thiên Hồ tộc chúng ta muốn tu tam vĩ, cần 500 năm, sau đó mỗi 500 năm gia tăng một đuôi, đến lúc có lục vĩ, thì cần phải ngàn năm mới có thể gia tăng, mà bát vĩ đến cửu vĩ, nương lại khổ tu hơn hai ngàn năm, hiện giờ dùng hai ngàn năm đạo hạnh, đổi thanh bình nhất thời cho thế gian, tuy rằng có chút không có lời, bất quá, nếu bởi vậy có thể làm Phúc Duyên Trai từ bỏ chấp niệm của bọn họ, như vậy cũng không tồi.
- Chấp niệm?
Tôi có chút không hiểu, Thiên Hồ phu nhân nhìn nhìn tôi, nói.
- Có lẽ cậu còn không biết, chuyện về Nước Mắt Thiên Hồ cùng Luân Hồi Kính rồi.
Nam Cung Phi Yến lau nước mắt nói.
- Mẹ, con cũng không biết……
Thiên Hồ phu nhân hơi hơi mỉm cười.
- Được, vậy mẹ sẽ kể cho các con nghe, đó là một cái truyền thuyết thật lâu xa, thật lâu xa …… Khi đó, mẹ còn chưa tu ra được cửu vĩ …
Giọng nói bà ấy du du dương dương, quanh quẩn tại trong sơn cốc im ắng, phảng phất xẹt qua vô tận năm tháng, về tới viễn cổ thời không……
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo